Sau khi người vợ yêu dấu qua đời, tác giả Đường Gia Tam Thiếu gửi thư đến độc giả. Nguyên văn như sau:
“Mộc Tử của tôi đi rồi.
19:07 ngày 11/9/2018, tim em ngừng đập.
Trong khoảnh khắc đó, tôi dại người, thậm chí còn không cảm thấy đau khổ. Chắc là khoảng nửa tiếng sau, tôi mới khóc, tôi vừa khóc vừa hét, tôi không nỡ xa em.
Bọn trẻ tới lúc sáu giờ chiều để nhìn mẹ lần cuối, tôi nói với bọn trẻ: Có thể đây là lần cuối cùng các con nhìn thấy mẹ, muốn nói gì với mẹ thì cứ nói hết đi. Bởi vì mẹ bị bệnh, đau lắm, mẹ không muốn phải chịu đau thêm nữa, mẹ muốn hóa thành sao trên trời
Tôi chỉnh đèn phòng bệnh rất mờ vì không muốn để bọn trẻ thấy gương mặt vàng vọt bệnh tật của mẹ, chúng tôi không muốn làm bọn trẻ sợ, em cũng vậy. Hai hôm trước, em ráng chịu mệt để ráy tai cho lũ trẻ, lúc đó con gái hỏi: Mẹ ơi, sao mắt mẹ vàng thế?
Lúc trông thấy mẹ, bọn trẻ bình tĩnh hơn tôi nghĩ, tôi bảo: Các con gọi mẹ đi.
Chúng gọi. Tôi nói cho Mộc Tử biết các con tới rồi. Khi đó huyết áp của em rất thấp, em không phản ứng được nhiều.
Bọn trẻ xoa tay mẹ, con gái hỏi: Sao tay mẹ lạnh vậy ạ? Tôi trả lời là do máu mẹ lưu thông không tốt.
Tôi bảo các con muốn nói gì thì mau nói với mẹ đi. Bọn trẻ hơi mờ mịt, con trai bảo không biết nói gì.
Con trai hỏi tôi: Mẹ đang làm gì vậy ạ?
Tôi bảo mẹ mệt, đã lâu rồi em không được ngủ ngon, em muốn ngủ.
Con trai lại hỏi: Tại sao mẹ lại ngủ như vậy? Con sợ quá.
Khi đó hơi thở của vợ tôi đã rất yếu, đứt quãng, từng hơi, từng hơi.
Tôi bảo các con ra ngoài, tôi không muốn cho bọn trẻ chứng kiến cảnh tượng trút hơi thở cuối cùng của mẹ chúng. Bọn trẻ vừa đi, huyết áp của Mộc Tử biến mất. Một giờ sau, nhịp tim và hơi thở của em dần dần ngừng lại.
Tôi đờ đẫn, ngây dại, hết thảy cứ như một giấc mộng.
Em kiên cường lắm, buổi sáng em còn nhắn tin cho tôi, hai chữ cuối cùng mà em nhắn với tôi là: “Yên tâm.”
Giọng điệu vui vẻ của em vẫn còn in trong đầu tôi. Mỗi lần tôi hỏi em sao rồi, em đều trả lời: “Em ổn lắm.” Em luôn cười khi trả lời như thế. Luôn là nụ cười tít mắt. Luôn vui vẻ và tràn trề hy vọng.
Trong đợt nhập viện cuối cùng, mỗi lần tôi vào thăm em, em đều sẽ nói: “Ông xã, em rất hạnh phúc. Em không hối hận.”
Có khi lại nói: “Ông xã, em yêu anh nhiều lắm, anh yên tâm, chắc chắn em sẽ khỏe.”
Nhưng em vẫn ra đi, tế bào ung thư vú di căn đến gan, cuối cùng chứng suy gan đã đưa em đi.
Suốt hai năm mười tháng qua, trong lòng tôi luôn có một tảng đá, nặng nhẹ tùy theo bệnh tình của em. Giờ phút này, tất thảy đã kết thúc, tảng đá không còn nữa, trái tim tôi cũng rỗng tuếch.
Tôi cực kỳ ghét bốn chữ “tình sâu không thọ”. Tại sao tình cảm chúng tôi rất tốt thì cứ phải ép em rời xa tôi? Chúng tôi yêu nhau sâu đậm có gì sai?
Hôm nay là kỳ niệm mười hai năm ngày cưới của chúng tôi, vậy là chúng tôi đã ở bên nhau mười chín năm rưỡi. Tôi vốn định sẽ làm lễ kỷ niệm hai mươi năm thật ấn tượng, nhưng bây giờ, em không còn nữa.
Mấy ngày qua, trong đầu tôi luôn là giọng nói, tiếng cười của em, và cả vô số hồi ức.
Tôi nhớ rõ vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, em hỏi tôi: “Anh đoán xem ai là Gấu Túi?” Đó là nickname của em, ngày 6/3/1999, chúng tôi quen nhau qua mạng.
Mấy hôm nay, tôi hơi hoảng hốt, bởi vì cứ cách mười mấy, hai mươi giây, tôi lại bất giác nhớ tới em. Tôi thường xuyên vào phòng ngủ nói chuyện với em. Tôi nói với em rằng: Nếu em về thì hãy báo mộng cho anh, anh chờ em, anh không sợ. Nhưng em không về.
Từ lúc em bị bệnh cho tới bây giờ là hai năm mười tháng. Đối với tôi, có lẽ đó là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời.
Mỗi lần có biến chuyển, mỗi lần bệnh tình xấu đi, mỗi lần bệnh khá lên, rồi tái phát, rồi tốt lên. Cứ tuyệt vọng rồi lại hy vọng. Em rất kiên cường, em chưa từng khóc, chưa từng than khổ. Chỉ những khi ra nước ngoài điều trị, bác sĩ hỏi cô chữa bệnh ở đây thì con cô phải làm sao, em mới khóc.
Cho đến giây phút cuối cùng, chúng tôi chưa hề bỏ cuộc, những người bạn là nhà khoa học của tôi không ngừng tìm cách điều trị cho em. Chúng tôi dùng thuốc vẫn đang thí nghiệm, mỗi ngày tôi đều cầu nguyện kỳ tích xuất hiện.
Khi đó, thậm chí tôi đã nghĩ nếu kỳ tích thực sự xuất hiện, Mộc Tử của tôi khỏi bệnh, tôi sẽ lại viết sách tặng em, tựa là “Vì anh, xin hãy tạo ra kỳ tích” để tiếp nối cuốn sách đầu tiên mà tôi viết cho em: “Vì em, anh nguyện yêu cả thế giới”.
Nhưng em vẫn ra đi. Dù vậy, tôi vẫn chân thành cảm ơn các y bác sĩ đã điều trị và giúp đỡ em suốt hơn hai năm qua. Cảm ơn các nhà khoa học đã luôn bảo vệ sự hy vọng của chúng tôi, đã cố hết sức để em bớt đau đớn. Đặc biệt là giáo sư Dương, ông là một nhà khoa học, ông đã luôn đưa ra những lời khuyên, lời tư vấn cho chúng tôi, đã giúp tôi kéo dài sinh mệnh của Mộc Tử thêm một năm. Tiến sĩ Trần, ở thời khắc biết rõ vợ tôi không thể qua khỏi nhưng vẫn không từ bỏ nghiên cứu ra loại thuốc chống ung thư cho em. Và cả bác sĩ Võ, trưởng khoa, y tá trưởng Trương cùng các vị y tá. Cảm ơn mọi người.
Trong giây phút cuối cùng, tôi và mẹ vợ quyết định nếu đã không thể cứu chữa thì sẽ không để Mộc Tử phải chịu hành hạ bởi căn bệnh nữa. Coi như là giữ lại tôn nghiêm cho em. Bác sĩ hỏi chúng tôi muốn họ làm gì, tôi bảo hãy làm hết sức để Mộc Tử không phải chịu đau đớn. Nếu em phải ra đi, tôi thà để em đi nhanh hơn một chút bởi vì nếu cứ kéo dài, em sẽ lại chịu rất nhiều khổ sở. Không thể vì để cho chúng tôi được nhìn em thêm mấy ngày mà khiến em bị giày vò. Tôi không nỡ.
Mộc Tử của tôi đơn thuần, lương thiện, xinh đẹp, em từng có mái tóc dài đến đầu gối, em là người vợ tốt của tôi, là người mẹ tốt của các con tôi.
Em hơi ngốc, đôi khi lại ngơ ngác, em từng nói với tôi phụ nữ sinh một con thì sẽ ngốc ba năm, em sinh hai đứa, vậy là ngốc sáu năm. Nhưng với tôi, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là tôi thích chính con người em. Tôi thích che chở cho em, xử lý rắc rối giúp em, từ chuyện nhà ra chuyện ngoài, tôi sẽ sắp xếp tất cả.
Hôm trước, bạn thân của em kể lại em từng nói với cô ấy rằng em rất hạnh phúc, em không hề tiếc nuối.
Ngày trước khi em đi, em nói với tôi em muốn được ăn ngon. Sáng hôm đó, em nhắn tin nói em mơ thấy mình được xuất viện, cả nhà chúng tôi đã đi ăn cùng nhau.
Từng có một người bạn xem bói nói rằng bát tự của em có ba thiên trụ Thực Thần (ý là chỉ người có số ăn ngon), em còn lấy đó làm vui. Và người bạn đó cũng nói chúng tôi sẽ bầu bạn đến già, sống cùng nhau đến chín mươi tuổi.
Gần ba năm qua, tôi dốc hết sức lực, những phương án điều trị mà tôi đề nghị, em chưa từng chất vấn. Theo khía cạnh nào đó, em quả thật hạnh phúc. Khi an ủi mẹ vợ, tôi nói, ít nhất trong thời khắc ra đi, bên cạnh em có bố mẹ, có chồng, có con đưa tiễn. Mặc dù cuộc đời của em ngắn ngủi nhưng sự lạc quan, vui vẻ của em đã khiến cuộc đời em rạng rỡ.
Hơn hai năm qua, chúng tôi đi đến rất nhiều nơi, chỉ cần tạm ngừng trị liệu, tôi sẽ đưa em đi du lịch, khi đó tôi nghĩ phải để em ít tiếc nuối nhất có thể. Nhưng đến khi em rời xa, tôi phát hiện tôi vẫn còn rất nhiều nơi muốn đưa em tới, rất nhiều món ngon muốn dẫn em đi thưởng thức.
Trưa hôm ấy, em kéo tay tôi, nói: “Ông xã, em muốn uống chung ly nước ép với anh, sau đó ngủ một giấc thật ngon, tỉnh dậy em sẽ phối hợp điều trị, bác sĩ muốn sao em cũng làm.”
Đó là câu hoàn chỉnh cuối cùng mà em nói với tôi. Khi đó em còn chẳng có sức để mở mắt.
Tôi luôn nắm tay em, từ lúc còn hơi ấm cho đến khi lạnh băng.
Tôi cố gắng không tỏ ra đau khổ, bởi tôi biết em không muốn nhìn thấy tôi buồn. Tôi an ủi chính mình, cố gắng hết sức, nhưng vẫn quặn đau đến mức không thở nổi.
Ngày thứ ba em đi, tiễn em trên đoạn đường cuối cùng, tôi muốn làm đơn giản. Lúc em sống, tôi muốn cho em tất cả những thứ tốt nhất, nhưng khi người không còn thì tốt mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tôi chỉ muốn làm một nghi thức tiễn biệt đơn giản. Nhưng người thân của chúng tôi, rất nhiều bạn bè của em, rất nhiều bạn bè của tôi từ muôn nẻo đất nước tề tựu về, cùng nhau đưa tiễn em ở chặng đường cuối cùng. Cảm ơn mọi người.
Bạn bè của tôi rất mến em, vì trước kia tôi hay gọi em là Heo Nhỏ nên bạn bè cũng gọi em như vậy. Lúc đọc điếu văn, tôi nói rất nhiều, nhưng chỉ nhớ được hai câu: “Tôi không nỡ xa cô ấy. Tôi nhớ cô ấy lắm.”
Tôi là người lý trí, luôn gắng gượng tới cùng. Nhưng hôm đó, khi uống rượu cùng bạn bè, trong phút chốc, hết thảy những kiên cường đều sụp đổ. Tôi đăng weibo: Tôi nhớ em qua. Đưa anh theo với.
Hai năm mười tháng, suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần. Nhưng mà, nước mắt của mẹ tôi, nước mắt của mẹ vợ, sự đau khổ của hai người cha, và cả ánh mắt non nớt của các con… Là trụ cột của gia đình, làm sao tôi có thể bỏ mặc họ đây?
Có người khuyên tôi, con người có ba lần chết. Lần đầu tiên là lúc hơi thở ngừng hẳn, cơ thể của người ấy đã chết. Lần thứ hai là lúc hỏa táng, sự tồn tại của người ấy đã chết. Lần thứ ba chính là lúc người cuối cùng nhớ đến người ấy không còn nữa, khi đó, người ấy thực sự đã chết.
Cho nên, Mộc Tử của tôi còn sống, mãi luôn ở trong tim tôi. Tôi phải sống thật tốt để em sống thật lâu.
Ngày hôm đó, tôi nói với em rằng tôi sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ, chăm sóc tốt cho các con của chúng tôi.
Tôi biết em cũng không nỡ xa tôi, tôi vẫn giữ mái tóc dài của em, máu của em cũng đang chảy trong cơ thể của con chúng tôi.
Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi. Hôm nay có lẽ cũng là ngày hình thành vạch phân cách giữa Đường Gia Tam Thiếu trước đây và Đường Gia Tam Thiếu sau này.
Ngoài em và người thân trong nhà ra, anh còn có một thứ quan trọng nhất, hôm nay, anh sẽ dùng nó làm món quà kỷ niệm ngày cưới tặng em, để nó cùng em chờ anh ở thế giới bên kia.
Mười bốn năm bảy tháng, chưa bao giờ tôi ngừng viết truyện. Hôm nay, vì em mà đứt đoạn. Xin lỗi, những người hâm mộ sách của tôi, hôm nay, xin cho tôi chỉ thuộc về em, cảm ơn mọi người.
Con trai hỏi tôi: “Mẹ biến thành ngôi sao, vậy lúc không có sao, làm sao con nhìn thấy mẹ?”
Tôi trả lời con rằng, vậy thì nhìn ảnh của mẹ.
Hai năm mười tháng qua, anh đã học được cách kiên cường và dũng cảm. Mộc Tử của anh, em yên tâm, tuy em đi rồi nhưng Trường Cung của em sẽ ngày càng mạnh mẽ. Anh sẽ bảo vệ tất cả những mong ước của đôi ta.
Mộc Tử của anh, cầu cho em hoá thành sao trên trời, mãi mãi rực rỡ, vĩnh viễn bình an.
Bây giờ anh vẫn nhớ năm đó lúc viết thư tình cho em, chữ ký của anh là: Ngân hà tích mặc chi Đường Gia Tam Thiếu. Khi đó chỉ muốn biểu đạt người quý giá nhất của anh trong dải ngân hà chính là em, sau này mới thấy thủa mười tám, anh trẻ con vô cùng. Nhưng hôm nay, hãy để anh dùng lại cái tên trẻ con ấy một lần nữa.
Anh mãi mãi yêu em, chỉ cần anh ở đây là em còn ở đây.
Ngân hà tích mặc chi Đường Gia Tam Thiếu”.
Bởi vậy mới nói, tình yêu đẹp đến đâu, sâu đậm đến đâu thì cũng không thắng được sự trêu ngươi của ông trời, càng không thắng được bốn chữ “sinh, lão, bệnh, tử”. Thế nhưng, có lẽ cuộc đời của Mộc Tử đã quá trọn vẹn, dù ngắn ngủi nhưng đầy những hồi ức đáng quý. Cô ấy đã có một cuộc đời hạnh phúc, hai đứa con ngoan, một người chồng yêu thương hết lòng hết dạ; cuộc đời ấy bao người cầu còn không có, dùng bao nhiêu tiền mới đổi lại được đây? Không! Đó là vô giá! Tiền cũng không thể mang đến những thứ ấy, vì dùng những vật chất lạnh lẽo ấy đổi lại sự “bất hối” cả một đời người rực rỡ như pháo hoa, mãnh liệt như lửa chỉ làm cho cái gọi là hạnh phúc ấy càng thêm gượng gạo ê chề.
Nếu không có căn bệnh ung thư ấy, không có cái gọi là luân hồi chuyển kiếp ấy thì tin chắc rằng dù cho 100 năm nữa, 1000 năm nữa Mộc Tử và Trường Cung vẫn mãi như ngày đầu mới yêu, nắm chặt tay nhau, nửa bước không rời. Liệu bạn có từng tự hỏi rằng, ai sẽ bên mình đến già, ai sẽ cho mình tựa đầu khi mệt mỏi, là chốn bình yên cho mình sau bao mưu toan ngoài kia? Yêu nhau được nhất thời, nhưng có chắc sẽ bên nhau một đời? Mộc Tử đã sống một cuộc đời không oán, không hối, một cuộc đời luôn có Trường Cung bầu bạn, sẻ chia.
Sau này, thế sự đổi thay thì tình yêu ấy vẫn luôn tồn tại. Bởi không có người yêu vĩnh hằng, chỉ có tình yêu vĩnh hằng. Người có thể chết đi nhưng tình thì không bao giờ chết. Tình yêu của Mộc Tử và Trường Cung sẽ mãi còn với thời gian, thế gian này sẽ in dấu tình yêu của hai người…
Vì Trường Cung ở đâu, Mộc Tử ở đó.
Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ làm cô gái của anh…“